BÀI DỰ THI
Chủ đề: Viết về thầy cô và mái trường
Họ và tên: Nguyễn Thị Hải Yến - Lớp: 11B1
Mái trường thân yêu của tôi
Trong cuộc đời của mỗi con người, ai cũng giữ cho mình những kỷ niệm đẹp. Đối với tôi, kỷ niệm đó chính là những năm tháng được học tập dưới mái trường THPT Nguyễn Khuyến thân yêu.
Tôi còn nhớ mãi ấn tượng đầu tiên của tôi về trường . Ngày ấy cứ mỗi lần bố cho tôi lên Huyện chơi là lại đi vòng qua cổng trường. Nhìn từ xa là cái biển sơn màu xanh làm nổi bật lên dòng chữ vàng “ TRƯỜNG TRUNG HỌC PHỔ THÔNG NGUYỄN KHUYẾN “ . Đằng sau cánh cổng ấy ẩn chứa bao điều bí mật kì thú chờ đợi tôi khám phá. Và đó cũng là động lực để tôi ước mơ được bước chân vào học mái trường này .
Tôi bước vào trường ngày đầu tiên vào một buổi sáng mùa hạ tầm tháng 7. Chân tay tôi cứ run hết cả lên, có lẽ vì tôi quá hồi hộp. Khi ấy những sợi nắng len lỏi qua các tán cây như nhuộm một màu tươi sáng hân hoan đón chào những tân học sinh mới bỡ ngỡ bước vào cổng trường. Trước mắt tôi hiện ra một dãy nhà A sừng sững rộng lớn. Tôi đi dạo quanh trường nhìn ngắm từng cảnh vật . Bức tượng đài nhà thơ Tam Nguyên uy nghiêm được đặt ở giữa sân trường – linh hồn của trường THPT Nguyễn Khuyến. Con đường thanh niên nơi tiếp thêm động lực cho học sinh qua những tấm Pa nô những câu nói truyền cảm hứng: đừng bao giờ từ bỏ ước mơ , tự tin là yếu tố tạo nên thành công... Khoác trên mình chiếc áo trắng có mang logo của nhà trường, tôi cảm thấy rât tự hào, cảm giác mình như trưởng thành lên.
Khó có thể nào quên được những ngày đầu tiên bước vào lớp mới, phải dần làm quen với một môi trường mới, thầy cô mới và những người bạn mới. Đối với tôi, những ngày dầu tiên ấy rất khó khăn bởi vì tôi là một con người thích sống khép kín. Nhưng rồi bằng sự kết nối của thầy giáo chủ nhiệm Trần Văn Chung, dần tôi cũng đã có thể làm quen được gần hết các bạn trong lớp. Bốn mươi lăm con người mỗi người một vẻ, nhưng lớp tôi là một tập thể đoàn kết và gạt bỏ những cái tôi của mình. Những người bạn là những người đồng hành tuyệt vời luôn sát cánh bên tôi trong con đường học tập.
Tôi có được như ngày hôm nay - một con người trưởng thành hơn rất nhiều thì thầy cô mới là những người có công rất lớn, thầy cô như là những người cha, người mẹ thứ hai dạy dỗ chúng tôi thành người. Nếu nói thầy cô là những người lái đò đưa học sinh qua sông, thì thầy cô giáo trường tôi là những người lái đò tận tâm. Mỗi ngày, qua những bài giảng của thầy cô, tôi được biết thêm bao điều mới mẻ, tôi cảm nhận được thêm tinh thần yêu nước to lớn của dân tộc thấm đượm qua những áng văn, qua nhưng vần thơ. Qua bài giảng của cô, tôi hiểu hơn những trang sử hào hùng, những chiến công kì tích của cha ông để bảo vệ đất nước…Thầy cô còn dạy chúng tôi những kĩ năng mềm: kĩ năng ứng xử, chào hỏi, tác phong chuẩn mực của người học sinh. Những kĩ năng rất cần thiết cho chúng tôi để chuẩn bị hành trang bước vào đời. Tôi yêu những giờ ra chơi, tất cả ào ra sân như đàn ong vỡ tổ, đứa nào đứa nấy háo hức, vui vẻ nở nụ cười.
Thời gian thì cứ trôi, trôi mãi chẳng chờ đợi một ai, khoảng thời gian ba năm trôi qua nhanh như chớp mắt và rồi mỗi chúng ta cũng sẽ đến lúc nói lời tạm biệt mái trường nơi đây để đến với những cuộc sống mới nhưng hình ảnh mái trường THPT Nguyễn Khuyến sẽ mãi trong tim tôi.